Những ngày này, Trung Quốc
đang xôn xao vụ việc một sản phụ nhảy lầu tự sát khi đã cận kề giây phút lên
bàn sinh...
Nói về nguyên nhân nhảy lầu,
bệnh viện và người nhà mỗi người giải thích theo một kiểu. Bệnh viện giải thích
là, do sản phụ quá đau đớn không thể chịu được, hai lần cầu xin gia đình cho
phép mổ, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin. Bác sĩ chính cũng đề nghị gia đình tiến
hành mổ nhưng đều bị gia đình cự tuyệt. Chồng của sản phụ kí vào giấy cam kết với
bệnh viện như sau: "Đã nắm rõ tình hình, yêu cầu sinh thường, có thể truyền
thuốc kích thích cổ tử cung mở, chấp nhận trường hợp ngoài ý muốn".
Chấp nhận trường hợp
ngoài ý muốn, và tình huống ngoài ý muốn lớn nhất đã xảy ra... Sản phụ trèo qua
cửa sổ, lao mình từ tầng 5 xuống đất, cấp cứu nhưng đã quá muộn. Bên phía gia
đình nói, họ không hề có chuyện không đồng ý mổ, tất cả đều là do trách nhiệm của
bệnh viện. Sự việc này trước mắt vẫn đang tranh chấp, chưa được giải quyết.
Tôi chỉ muốn nói một phán
đoán giản đơn nhất của mình: Trong cuộc sống, có thể đem đến cho bản thân chúng
ta những tổn thương chí mạng, thực ra không phải người ngoài mà đa phần đều là
những người thân cận nhất. Và thực sự có thể bức chết một người phụ nữ, so sánh
với sự thất vọng đối với bệnh viện, càng có khả năng là sự tuyệt vọng đối với
chồng. Nếu như là vấn đề của bệnh viện, sản phụ hoàn toàn có thể nói với gia
đình, tìm lãnh đạo bệnh viện hoặc đổi bệnh viện.
Bình thường khi có một
chút hi vọng, một chút tình người tồn tại, người phụ nữ đều sẽ không lựa chọn một
cách tàn nhẫn như vậy, đem theo đứa con còn chưa chào đời tìm đến cái chết. Đa
số những lí do dẫn đến tự sát, đều là do đột nhiên phát hiện ra bản thân không
còn chút quan hệ gì với thế giới này.
Người phụ nữ ấy nhảy lầu,
khả năng lớn là do sự tuyệt vọng cực đoan và đau lòng, bởi vì không có ai thấu
hiểu, không có một ai giúp cô ấy chống lưng. Sinh con, là thời khắc mà người phụ
nữ yếu đuối nhất trong cuộc đời. Đáng tiếc là rất nhiều người đàn ông lại không
ý thức được.
Trước tiên, về mặt sinh
lí, người phụ nữ phải trải qua một cơn đau thập tử nhất sinh. Tôi đã từng hỏi rất
nhiều người phụ nữ trải qua sinh nở, họ đều nói, sinh thường đau đến cỡ nào,
đau cỡ bác sĩ dùng dao rạch tầng sinh môn mà không dùng đến thuốc tê bởi vì những
cơn đau khi sinh đã vượt qua nỗi đau đớn cắt da cắt thịt kia rồi.
Còn sinh mổ đau đến cỡ
nào? Bạn bước ra từ phòng mổ, trên bụng có một vết sẹo dài đến mười mấy phân,
khi hết thuốc tê chỉ cần hơi cử động đã đau buốt ruột gan. Đi vệ sinh hai chân
đều không ngừng run rẩy, đi tiểu được một nửa phải dừng lại một lát, hít thở
sâu mới có thể đi tiếp.
Tiếp đến về mặt tâm lí,
phụ nữ cũng phải trải qua nỗi sợ hãi hết sức ghê gớm.
Nằm trên bàn mổ, đèn bật sáng, được tiêm một liều thuốc tê nửa thân dưới, sản phụ hoàn toàn có ý thức, mắt mở đăm đăm cảm nhận được bác sĩ dùng dao, rạch từng lớp, từng lớp da bụng, rạch tử cung để đưa đứa bé ra ngoài. Giống như một linh kiện điện tử bị tháo ra, sau đó lại được ráp lại. Lúc này, cái phụ nữ cần chính là sự nhẫn nại, dịu dàng vô điều kiện của chồng bên cạnh, hiểu được sự đau đớn và cô đơn của vợ khi vượt cạn.
Nằm trên bàn mổ, đèn bật sáng, được tiêm một liều thuốc tê nửa thân dưới, sản phụ hoàn toàn có ý thức, mắt mở đăm đăm cảm nhận được bác sĩ dùng dao, rạch từng lớp, từng lớp da bụng, rạch tử cung để đưa đứa bé ra ngoài. Giống như một linh kiện điện tử bị tháo ra, sau đó lại được ráp lại. Lúc này, cái phụ nữ cần chính là sự nhẫn nại, dịu dàng vô điều kiện của chồng bên cạnh, hiểu được sự đau đớn và cô đơn của vợ khi vượt cạn.
Thế nhưng có những người
chồng lại không làm được.
Đến hai bệnh viện sản nổi
tiếng ở thủ đô, chúng tôi đứng ở ngoài cửa phòng sinh, quan sát xem khi người vợ
đang đau đớn sinh con thì các ông chồng đang làm gì.
Thì ra những tình tiết
như ngôn tình trên phim đều là bịa đặt. Trong phim, khi sản phụ ở trong phòng
sinh, người chồng ở bên ngoài vô cùng nóng ruột, vò đầu bứt tai, đi qua đi lại,
thi thoảng lại ngóng qua tấm cửa kính nhìn vào phòng sinh. Chỉ cần có một chút động
tĩnh là lập tức xông lên hỏi y tá, vợ tôi thế nào rồi, cô ấy có làm sao không?
Hiện thực hoá ra phũ
phàng hơn rất nhiều, hành động nôn nóng đó không phải của chồng mà là của bố mẹ
sản phụ. Họ một giây cũng không ngồi yên, đứng trước cửa phòng sinh, căng thẳng
chờ đợi.
Còn đại đa số các ông chồng,
đều ngồi trên ghế, căng thẳng… chơi game. Có người ngồi trên ghế chơi điện thoại,
có người còn trực tiếp đứng trước cửa thang máy, đơn giản vì ở đó có ổ cắm sạc
điện thoại.
Tôi nhìn thấy một anh
chàng béo đứng trước phòng chờ sinh gọi điện thoại cho vợ.
Anh ta nói:
Anh ta nói:
"Alo,
Em nằm ở giường nào, giường
số 12 hả?
Em mau hỏi bác sĩ xem anh
và mẹ đợi em ở trước phòng sinh hay là về nhà đợi? Dù sao cũng chẳng biết em
khi nào mới sinh, cả nhà lại không được vào.
Anh đưa mẹ xuống lầu đi ăn cơm, có chuyện gì em nhờ y tá đi. Lát có gì gọi cho anh".
Anh đưa mẹ xuống lầu đi ăn cơm, có chuyện gì em nhờ y tá đi. Lát có gì gọi cho anh".
Điện thoại còn chưa cúp,
đã thấy anh ta và mẹ gấp rút lao đến trước cửa thang máy, kịp thời chen vào
cánh cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại. Tôi chưa từng gặp một người béo nào lại
chạy nhanh như thế.
Tỉ mỉ quan sát, tôi phát
hiện ra khi ngồi đợi sinh, trang bị của người nhà cũng không giống nhau. Đàn
ông đợi vợ, vật tuỳ thân gồm có: điện thoại, ví tiền, thuốc lá, nước, sạc dự
phòng... Còn mẹ đợi con gái sinh, vật đem theo lại là quần áo, khăn, đồ ăn,
canh nóng, nước sôi...
Chúng tôi còn nhìn thấy một
màn, khi người mẹ còn nằm trong phòng mổ, đứa trẻ được đưa ra ngoài trước.
Chồng và mẹ chồng lập tức
vui mừng lao đến, đem theo điện thoại quay phim, chụp ảnh cả một đoạn hành lang,
âu yếm gọi con: "Con yêu, nhìn bố, cười một cái nào..."
Chụp ảnh cả nửa ngày mới
nghĩ ra, hình như quên mất chuyện gì đó. Lúc này mới hỏi: "Thế vợ tôi đâu
rồi?"
Khi phỏng vấn một bác sĩ
nổi tiếng của bệnh viện sản, cô ấy nói có một chuyện làm cô ấy có ấn tượng rất
sâu, vào mùa đông, đúng ca trực của cô ấy, có một người phụ nữ vừa sinh xong.
Chồng và gia đình chồng lập tức chạy đi chụp ảnh đứa bé, còn hỏi mật mã wifi để
đăng lên mạng xã hội. Sản phụ một mình nằm trên chiếc giường trong phòng hồi sức.
Lúc ấy trời rất lạnh, người phụ nữ đó không ngừng run rẩy.
Bố của sản phụ lập tức cởi
áo ngoài ra đắp cho cô ấy. Người ông ấy rất gầy, bên trong mặc độc một chiếc áo
cộc tay. Còn người chồng, vừa cao vừa to, mặc áo len áo khoác lại không hề nghĩ
đến chuyện nên làm chút gì đó cho vợ mình.
Thực sự, một người đàn
ông yêu hay không yêu bạn, chỉ có đến khoa sản mới biết. Khoa sản là nơi có thể
nhìn ra được thứ tự quan trọng nhất trong lòng người đàn ông.
Rốt cuộc là vợ quan trọng
hay con quan trọng?
Một bác sĩ nói, cô ấy làm
việc đã 10 năm, đỡ đẻ cho khoảng trên 1000 đứa trẻ. Chỉ có một người đàn ông,
trong quá trình chờ sinh rớt nước mắt nhờ cô ấy, bác sĩ, làm ơn giúp vợ tôi đỡ
đau đớn đi một chút có được không?
Có rất nhiều người chồng,
rất nhiều bà mẹ chồng, điều họ quan tâm nhất chỉ là trong quá trình sinh, làm
thế nào mới tốt cho đứa trẻ.
Ví dụ như có những người
nghe nói tiêm thuốc giảm đau không tốt cho đứa trẻ, thế là họ hỏi bác sĩ, không
tiêm có được không?
Giữa vợ và con, có những
người chồng sẽ chọn con?
Vậy rốt cuộc vợ và tiền
cái nào quan trọng?
Có người sẽ chọn tiền.
Ví dụ như nghe bác sĩ
nói, tiêm thuốc gây tê màng cứng là chi phí phát sinh, không nằm trong diện bảo
hiểm, nghe xong giá tiền, có người sẽ ngập ngừng hỏi vợ, em có chịu đau được
không?
Hoặc ví dụ, sinh mổ đắt
hơn sinh thường, có người chồng sẽ nói, em cố một chút, chúng ta không mất tiền
oan. Đối với họ, cảm giác của vợ, sự đau đớn của vợ đều không đáng giá.
Vậy rốt cuộc vợ quan trọng
hay mẹ họ quan trọng hơn?
Trường hợp khoa sản thường
gặp nhất là có lúc, người vợ đau quá muốn sinh mổ, người chồng vốn đã mềm lòng
chuẩn bị kí cam kết. Kết quả mẹ chồng nói, vẫn là sinh thường tốt cho đứa trẻ,
hơn nữa trong vòng hai năm có thể sinh tiếp, cố đẻ thường đi.
Chồng lập tức liền buông
giáp đầu hàng, nghe lời mẹ, điều này làm người vợ vô cùng tuyệt vọng.
Có lúc người vợ đau vô
cùng, không chịu được rên la to tiếng, chồng vốn dĩ cũng rất thương xót vợ. Kết
quả mẹ chồng bên cạnh nói, đau đến thế hay sao, mẹ ngày xưa vừa sinh đã lập tức
ra đồng, con gái bây giờ tiểu thư quá. Chồng lập tức nói theo, cũng phải, đàn
bà ai cũng phải đẻ, có phải mình em biết đẻ đâu. Những lời này tính sát thương
còn hơn cả bị đâm trúng một đao.
Suy cho cùng, đàn ông làm
như vậy, khiến phụ nữ buồn là vì họ không hề xem vợ là người thân yêu nhất, thậm
chí còn không xem vợ là người một nhà.
Em xem anh là chồng, anh
lại chỉ xem em là máy đẻ. Và máy đẻ thì không biết đau.
Khi mới kết hôn, đàn ông
ai cũng thề non hẹn biển, bất kể ốm đau hay khoẻ mạnh, giàu có hay nghèo khó, đều
sẽ vĩnh viễn yêu, tôn trọng, bảo vệ cô ấy suốt đời... Mấy lời này trong thời khắc
vợ sinh con, rất nhiều người dường như đã quên sạch sẽ.
Chỉ có lúc sinh con, phụ
nữ mới có thể nhìn ra được con người thật của chồng mình.
Hoá ra không phải hôn
nhân, phòng sinh mới là nấm mồ của tình yêu.
Và giá như người đàn ông
nào cũng nếm thử nỗi đau đớn của vợ, có lẽ sẽ không còn những người mẹ trầm cảm,
những cái chết đau đớn như vậy nữa rồi…
Nguồn: Internet
No comments:
Post a Comment