Người
ta thường bảo nắng sẽ làm cho tâm hồn tràn trề nhựa sống, còn mưa sẽ khiến tim
mình như lỗi nhịp. Có lẽ là như thế thật, Sài Gòn như một cô nàng đỏng đảnh,
kiêu kì, hết nắng rồi lại sang mưa nhưng chẳng ai ghét bỏ.
Đang nắng
cháy da cháy thịt là thế lại có thể đột ngột trút xuống một cơn mưa thật to làm
chẳng ai kịp trở tay với cái thời tiết quái lạ nơi này. Nhưng ai cũng nhớ cái
mùi hơi đất nồng nồng, ngai ngái sau mỗi cơn mưa rào, nó dường như đã ăn sâu
vào máu thịt của người dân Sài Gòn.
Trong
những cơn mưa rào làm dịu mát cái nóng của mùa hè oi ả luôn xuất hiện những
hình ảnh thân thương mà quen thuộc. Đó là khi những chú xe ôm đang vất vả kiếm
từng cuốc xe để mưu sinh khi mà màu áo nổi bật của thời đại xe ôm công nghệ lên
ngôi, chẳng mấy ai còn nhớ đến thời kì huy hoàng của các chú nữa. Đó là những cụ
thương binh già đang gồng mình trên chiếc xe đạp cũ kĩ của mình hối hả để trở về
nhà. Những đứa trẻ bán vé số dạo với đôi chân trần mệt mỏi và chiếc áo đã sờn
cũ đẫm mồ hôi hòa lẫn với nước mưa. Các cô các bà cùng gánh hàng rong rong đuổi
khắp mọi nẻo đường của Sài Gòn hoa lệ, tiếng nổ máy của chiếc xe cà tàng mà người
ông trung niên đang mang một núi hàng ra chợ bán, một cụ già trên 70 tuổi vẫn lầm
lũi, miệt mài bên đống rác thu lượm ve chai… Tất thảy đều tạo ra sự riêng biệt
cho mảnh đất phồn hoa này suốt bao nhiêu năm.
Mỗi khi Sài Thành đổ cơn mưa, những mảnh
đời nghèo khổ ấy lại trầm tư, tự hỏi không biết ngày mai sẽ sống ra sao. Sài
Gòn quá đỗi lạnh lùng phải không? Khi mà cùng một cơn mưa rào nhưng người thì
sung sướng hả hê khi được làm mát giữa bao ngày nóng bức, kẻ thì ngẩn ngơ, đôi
mắt hiện lên nỗi buồn khó tả về cuộc sống mưu sinh. Không, Sài Gòn chỉ đang vỗ
về, làm mát cho những tâm hồn cơ cực chứ không hề thiên vị một ai cả, nó chỉ
làm tròn bổn phận của mình mà thôi.
Người ta nói Sài Gòn đông người nhưng
lại thiếu tình cảm. Nhưng không, Sài Gòn tuy kiêu kì là thế nhưng lại là mảnh đất
của ấm áp tình người chỉ là chúng ta quá vô tâm hoặc có thể nói là vô cảm. Đâu
đó vẫn có những bữa cơm từ thiện cho người nghèo chỉ năm nghìn đồng, từ ly trà
đá mát lạnh đến những ổ bánh mì không miễn phí, những thùng tiền từ thiện dành
cho những ai quá đỗi khó khăn… Sài gòn tuy đông người, nhưng đếm kĩ thì người gốc
cũng chẳng bao nhiêu, đa phần là người tỉnh lẻ, những đứa con từ phương xa tề tựu
về đây tạo nên một Sài Gòn bận rộn. Chính vì đây là mảnh đất của tứ xứ nên người
ta thường dễ cảm thông cho nhau hơn, giúp đỡ nhau nhiều hơn dù ai cũng khó khăn
như ai.
Sài Gòn náo nhiệt đông vui nhưng chỉ
cần để tâm một chút sẽ thấy Sài Gòn ấm áp biết bao nhiêu.
Sài Gòn mở lòng đón những người xa
quê, dù đã hơn ba trăm tuổi nhưng vẫn giữ nguyên nét hào sảng, bình dị, thân
thương ấy.
Nếu ai đó yêu hàng cây, góc phố, những
dãy nhà biệt thự sang trọng, hay sự náo nhiệt của chốn phồn hoa thì tôi lại yêu
Sài Gòn bởi những mảnh đời thầm lặng mưu sinh, những mảnh đời thiếu thốn vất vả.
Tôi yêu Sài Gòn bởi cảm xúc rất thật, bởi những điều đậm chất Sài Gòn mà chỉ có
mảnh đất này mới có. Nhiều năm sau nữa dù có đi đâu, về đâu, dù có ở lại đây lập
nghiệp hay trở về với mảnh đất của nơi chôn nhao cắt rốn thì chắc có lẽ tôi vẫn
yêu Sài Gòn và vẫn gọi thầm hai tiếng thân thương ấy…
Theo: Lạc Nhi
No comments:
Post a Comment