Bước chân trên con đường đầy nắng và gió, một
buổi sáng thật đẹp, An tung tăng đong đưa hai chân bước đều vừa khe khẽ thầm
thì lời một bài hát nào đó. Đây là An, một cô gái tuổi hai mươi, tinh nghịch và
đầy hoài bão. Cô yêu anh ca sĩ, yêu chàng nhạc sĩ, yêu cả những anh vũ công,
nhưng chưa có một tình yêu nào theo đúng ý nghĩa mà ai ai cũng biết là cái- gì
–đấy. Yêu đương à, vẫn còn sớm quá nhỉ, nhưng mà rồi sẽ có một ngày, An sẽ tìm
thấy một nữa của đời mình, theo một cách nào đó.
***
An gặp Dương trong một buổi chiều nắng nhạt, từng tia nắng như
đang nhảy múa trong một điệu nhảy của riêng mình, quyến rũ và hấp dẫn. Dương là
một anh chàng dễ mến, nhìn cũng vừa mắt, điểm đáng chú ý trên khuôn mặt anh
chính là nụ cười với chiếc răng khển cũng hơi dễ nhìn, có khối cô chết đứ đừ vì
anh cũng do nụ cười này đó. Dương là thầy dạy ghita lớp An. Hôm ấy lại trùng
hợp vào ngày đầu tiên An đến D.I.Y coffee này nhăm nhi vài miếng, thi thoảng
thì viết những câu chuyện đời thường nhảm nhí. Trong giây phút, nhìn thấy chàng
trai áo phông màu xám lông chuột, quần bò ngố, giọng hát trong trẻo, những sợi
dây đàn như có những phép nhiệm màu đang nhảy múa trong từng nhịp điệu của bàn
tay anh.Trời sắp tối rồi cơ mà, sao đâu đó quanh người anh lại có ánh sáng thế
này, thật là chói mắt quá. Ơn giời, anh đây rồi!
Thế là cảm. Và An lùng sục mọi nơi mọi
chốn để được tham gia vào lớp ghita chiều chủ nhật hàng tuần của Dương. Mối
quan hệ thầy – trò cơ à, cũng kích thích lắm đó, An nghĩ, thế giờ nên kêu anh
bằng thầy hay bằng anh luôn nhỉ? Lúc đầu, An còn chưa biết tên của người ta là
gì, nhưng nhờ hỏi được một bạn trai ngồi kế bên, An đã biết được không ít thứ
về lí lịch của thầy dạy ghita này rồi. Dương – Đàm Trọng Dương – sinh viên năm
3 khoa Luật quốc tế trường ĐH Luật Thành phố. Vừa hay, muốn khuôn mặt, có khuôn
mặt, muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn tài năng, nhìn xem anh chơi ghita kìa, có
tất. Thế là An cảm mạo với Dương. Nhưng đáng tiếc tình yêu của một người dành
cho một người thì liệu có đơn giản như vậy? Nếu giản đơn sao gọi là "đa
tình tự khổ"?
"Người ta trồng hoa liễu ơ
là khi
Đã lỡ yêu một người
...
Em sợ khi nói ra câu yêu thương
Sẽ làm rơi cánh hoa bao ngày
qua
..."
Yêu đơn phương, khốn nạn thay, từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, An
mới biết được cảm giác nhìn mà không thể sờ, cảm mà không thể nói như thế này.
Nhưng mà An, đáng buồn là cho tới giờ chỉ là một học sinh nữ trong lớp của
Dương mà thôi, không hơn.
Trong một buổi học, người nào đó lập kế hoạch đến sớm.
- Em chào thầy Dương, em có cái này không hiểu , nốt này nè,
mình đánh làm sao? – An mon men lại gần thần tượng, cười hì hì hỏi.
- Em là..? À em tên gì? Dạo này anh già cả rồi, không nhớ tên ai
với ai hết. – Dương ngạc nhiên nhìn cô học trò nhỏ.
- Vâng, không sao – Thiệt không đó, có trời mới biết. – Xin chào
thầy, em tên là An, em vào học tuần trước. Có tí điều chưa nắm vững được, thầy
chỉ giúp em, em mời thầy đi ăn sủi cảo nha. – An cười nói.
- Không thành vấn đề, anh đến đây là để chỉ dạy tụi em mà, không
cần mời chác gì đâu. – Dương xua tay
- Đây nè, nốt này đánh như thế này, em đưa tay anh chỉ cho....
Anh, một đại từ đẹp biết bao nhiêu. Bây giờ, em đã tìm thấy anh
rồi, còn anh, bao giờ anh nhận ra em đang đến gần anh?
Một ngày đến gần một tí, với tính cách tinh nghịch, hướng ngoại
của An mà chỉ mới vài buổi thì Dương liền nhớ rõ cô gái này. Cô lúc nào cũng
tích cực, hăng hái trong giờ học của anh, thi thoảng lại chịu khó ở lại hỏi anh
điều này điều kia, ham học như vậy, anh rất thích.
À thế là em mời anh đi ăn chè phố đông, không ăn là hối hận cả
đời.
Anh thiếu nợ chầu chè của em, anh mời em đi ăn mì gõ phố tây.
Anh anh em em, này nọ nơi này nơi kia, đông tây nam bắc. Mấy
tháng học ghita căn bản, An và Dương không hiểu từ lúc nào, trở thành, cặp bài
trùng, còn có cách gọi khác là bạn ăn hàng, la cà khắp làng khắp phố, món ăn
nơi nào cũng biết.
Thế là hai đứa trở thành bạn thân.
- Hôm nay, về trễ vậy Dương? – Một người bạn hỏi.
- Ừ, tui còn chờ nhóc An nữa. Chắc cũng 10' nữa, về trước đi. –
Dương liếc nhìn đồng hồ trên tay khẽ nói.
- Ủa, sao dạo này thấy thân quá hen, sắp thành người yêu kiếp
trước luôn rồi đó. – Cười nham nhở.
- Haha, chắc là người yêu kiếp trước không chừng, mà chưa biết
có là người yêu kiếp này không? – Dương vuốt cằm suy nghĩ, khoé môi cong lên.
- Nói thiệt đi...- Người bạn hồ hởi hỏi.
Đúng lúc đó, An chạy nhanh ra khỏi cổng và cười vãy tay.
- Thầy, chờ lâu không?
Người bạn kia thấy An ra tới nơi, thì nói với Dương rồi đạp xe
đi mất.
- Người đẹp tới rồi, thui về nhé.
- Ừ - Dương vãy tay.
Có đôi khi Dương cũng nghĩ về chuyện này đôi chút, nhưng thôi cứ
thế này, có lẽ tốt hơn.
Hai đứa như cũng bắt đầu đèo nhau trên chiếc xe máy của Dương đi
lê la hàng quán.
An nghĩ, có đôi khi như thế này cũng đủ lắm rồi. Bình yên và
hạnh phúc lắm anh à!
Nhưng mà, đời người đâu như người mơ, mọi thứ vẫn phải có một vị
trí của nó, giống như nếu không đặt một cái ly đúng chỗ của nó thì nó sẽ rơi vỡ
mất. Một mối quan hệ chưa kịp đặt tên cũng như một chiếc ly, chứa nước nóng khi
đặt trên một cái bàn lạnh ngắt mà vỡ nát, cũng có khi chính bản thân nó đã
không thể nào chịu nỗi nhiệt độ nóng bỏng của nước sôi mà đã lặng lẽ nứt đi qua
từng ngày. Cái ngày ấy rồi cũng đến như những điều tự nhiên nhất, An nhìn thấy
Dương đèo một cô gái trên cái yên xe đằng sau quen thuộc kia.
"Thầy à, thầy chỉ chở một mình em thôi nhen, đừng chở sinh
vật nào giới tính XX trên xe này nha."
"Chi vậy, có cái yên xe cũng làm của riêng nữa hả, thôi mốt
anh có chở ai thì chở nhưng thay cái yên khác vô là OK phải không?"
"Xì, ai cần chi cái yên xe rách nát 500 đồng bạc của thầy,
người ta đang nói vấn đề quan trọng là tình cảm đó, tình cảm đó, thầy hiểu
chưa?"
....
À, chắc là cái yên khác. An biết mình không có quyền hỏi, đấy là
ai của anh, bạn gái , em gái , em họ, hay người quen nào đó đi nhờ? Móc cái di
động trong túi ra, An nhấn số rồi đưa lên tai, động tác nhẹ bẫng như sao An
thấy nó nặng như ngàn cân.
- A lô, thầy hả?
- Ừ, có gì không em? – Anh trả lời, vẫn giọng trầm ấm ấy.
- Thầy rảnh không? Thầy đang ở đâu thế?
- À... Anh... đang bận, đang ở trường làm xong cái Project này,
gấp lắm, hôm khác mình tụ tập nhen. – Dương ngập ngừng trong điện thoại.
- Ừ... à… vâng, em biết rồi. Tạm biệt anh. Anh giữ sức khỏe nhé,
đừng thức khuya quá. – An nói nhỏ, An cảm giác như có một bức tường tưởng chừng
rắn chắc nào đó, trong lòng An, vỡ nát.
- Ừ, cám ơn em.
Thất thần.
Sau đó là tiếng tút tút, ngắt máy của anh. Ừ anh lại quên một
điều nữa rồi.
"Thầy, mai mốt thầy đừng ngắt máy trước em nhé, tiếng tút
tút khô khan của máy thầy tởm quá."
"Phiền phức, ai cúp chả được, mai mốt anh sẽ đợi em ngắt máy
rồi mới OK, được không?"
"Yes!"
Ừ thôi, đâu thì về đấy. Ai ở đâu thì về nơi ấy, ai làm gì thì
tiếp tục việc làm đó. Bốn tháng hai mươi lăm ngày, chỉ là mơ. Anh sẽ là một
giấc mơ đẹp. Từ nay có lẽ sẽ chỉ là bạn. "Bạn".
"Không yêu thì đừng làm bạn nhé được không? Em không thể
nào nhìn thấy anh bên một cô gái nào khác không phải em. Em không làm được đâu.
Vậy nhé anh! Tạm biệt người em yêu mến."
Từ hôm đó, An không nhận gọi, không nhắn tin, từ chối nhận mọi
tin tức về anh. Cô giống như biến mất khỏi cuộc đời anh. An trở vể là một cô
sinh viên ngày nào, nhưng không hay cười, không hay nói như trước kia nữa.
Dường như có một cơn gió đi lạc nào đó, đã cuốn bay đi đâu mất nụ cười kia. An
tự nói với bản thân, cô sẽ tìm một nửa yêu thương khác, có thể có một ai đó,
trong một lúc nào đó, yêu thương cô hơn anh thì cô sẽ yêu thương người đó.
An không nghe máy, không trả lời SMS, không Zalo, không
Facebook. Hình như, anh không biết cách tìm An như thế nào ngoài những thứ có
thể liên lạc như trên. Tại sao vậy, tại sao An đi đâu mất rồi, muốn biến mất
thì biến mất, muốn xuất hiện thì xuất hiện. Chẳng lẽ tại vì anh chê cô phiền
nên cô giận anh, không muốn gặp mặt anh nữa. Chắc là vậy.
" Tạm biệt anh. Anh giữ sức khỏe nhé đừng thức khuya
quá!"
Hình như đây chính là câu nói cuối cùng An nói với anh, hình như
cô muốn nói lên một ý tứ khác. Nếu sớm biết vậy, hôm ấy anh sẽ bỏ hết mọi thứ
đang dở dang kia đi gặp cô. Một chút thôi, có lẽ chỉ một chút thôi, thì anh có
lẽ sẽ biết cô sắp làm gì. Thiếu vắng cô, thiếu vắng như cái bóng đèn nhỏ tối
ngày cứ phát sáng ồn ào trước mặt anh, hình như cuộc đời anh đã dần thiếu đi
tất cả những màu nóng. Lạnh, tối và buồn, anh cảm nhận được nó. Mặt trời của
anh, đi mất rồi.
Người ta nói, khi buồn thì con người dùng men say để quên đi tất
cả. An cũng vậy, nhưng mà An biết lòng người hiểm ác, đời người còn ác hơn mẹ
ghẻ nhà người ta, An chỉ lặng lẽ mua vài chục lon bia bọt rồi chui rúc vào một
khách sạn nào đó uống cho say rồi ngủ cho đã, tránh đi loanh quanh ngoài đường
rồi lộn xộn bắt cóc, dâm tặc này nọ. Môt tháng năm ngày, An không tìm Dương. An
nhớ Dương, nhớ đến nỗi, ăn gì cũng nhìn thấy hình ảnh hai con người vừa ăn vừa
nghịch, đi ra ngoài đường thấy xe chạy thì nhớ đến chiếc xe máy của anh. Tất cả
những hình ảnh đều đóng một con dấu nguệch ngoạc nhưng trên đấy toàn là ấn ký
của riêng anh. Một lon, hai lon....Dần dần An cũng say.
"Em sợ khi nói ra câu yêu anh
Sẽ làm rơi cánh hoa bao ngày qua…"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, An nhìn màn hình, nhóc Ngọc,
bạn cùng lớp của An.
- A lô.
- Đang ở đâu vậy, biết mọi người lo cho mày lắm không? – Giọng
nóng nảy của Ngọc vang lên bên kia đầu dây.
- Không sao, không sao...đang...ức...đang ngủ.
- Đừng có mà xạo, ngủ gì mà nấc ngẹn thế kia. Nói mau, mày đang
ở đâu? Tao hứa tao chỉ đến một mình tao, không nói với một ai hết.
- Một mình mày thôi... nhé... Tao đang cần người tâm sự. XX
Đường XX. – Bụp.
- Cái con này! – Ngọc cúp máy rồi nhìn sang người đối diện. –
Anh nghe rồi đó, nó đang cần ở một mình, chỉ gọi mình tôi đến, thôi tôi đi. –
Nói giọng định đứng dạy.
- XX Đường XX, tôi nghe rồi, cám ơn em, em không cần đến. Tôi
cũng là một người, không cần em nhọc lòng. Dù sao chúng tôi cũng rất thân
thiết. Mà em thật sự không biết lí do vì sao An buồn như vậy à?
- Không, kể từ một tháng trước nó đã như vậy, ít nói hơn, không
chịu nói chuyện nhiều với ai hết. Anh thân với An như vậy còn không biết lấy gì
chúng tôi biết. – Ngọc dây dây thái dương nói, dạo này cô càng ngày càng không
hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Vậy tôi đi đây, tạm biệt.
- Ừ.
Đứng trước phòng XX, Dương hồi hộp, không biết làm sao, cuối
cùng cũng lấy hết dũng khí gõ cửa. Cửa phòng mở ra, nhưng không thấy người, anh
liền đi vào. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là lon bia rỗng. Chắc cũng có
hơn mười mấy lon, còn cô gái kia thì nằm chỏng gọng trên chiếc giường giữa
phòng. Cô không mở mắt ra, hỏi nhỏ:
- Ngọc à, tới rồi à. Uống gì, ăn gì... thì cứ tự nhiên. Ngồi
xuống nghe tao tâm sự nè.
Anh không lên tiếng, cứ coi như Dương là Ngọc đi.
- Tao có thích... một người... người đó mày cũng biết đó.
- Tao không thích anh... ừ... tao thậm chí yêu anh ta luôn nữa
kìa...
- Nhưng mà...tao không được người ta yêu... Hôm tao muốn ra
ngoài thì thấy... anh ấy đèo cô nào đấy, nói… nói... huhu... cười cười... huhu…
vui vẻ lắm kìa. Híc...
- Tao cứ tưởng bạn bè anh ấy thôi... huhu nhưng mà... nhưng mà
gọi cho anh ấy thì… anh ấy nói anh đang làm project... híc.
- Làm làm... làm cái gì… ở ngoài đường kia chứ. Tao... hiểu...
hiểu hết nên... tao chủ động cắt đứt liên lạc với anh ấy... Đời người hợp tan
mà, mày nói có đúng...không – Nói tới đây, cô đưa tay lên mắt gạt đi hết những
giọt nước mắt giàn giụa kia.
- Ừ, cuối cùng thì thế giới cũng an
bình, tiếp tục ăn, tiếp tục ngủ... nhưng ngặt nỗi... ăn nó chẳng vào, ngủ thì
hằng đêm mắt thao láo...nên hôm nay, tao đi xả stress xíu. Nếu mày cũng stress
thì cứ nốc đi. Tao bao tất...
- Tình yêu của tao... ừ…gần 1 năm rồi, từ cái hôm tao đi D.I.Y
đó. Tao thấy anh ấy, thế là cảm... Mấy tháng sau liền không học không
hành...tìm anh. Cuối cùng, vào lớp ghita anh ấy dạy chơi. Tao cũng vào học. Ừ,
anh Dương đó. Cuối cùng cũng thân. Cuối cùng cũng tốt. Cuối cùng rồi cũng... ừ…tan.
– Nấc ngẹn.
- Thôi, mày ăn uống đi. – Vẫn không mở mắt ra, An xoay người vào
tường, lặng im để từng giọt nước mắt rơi xuống gối.
Dương ngồi đó.
Dương biết, khi anh nhìn thấy An, anh liền nhận ra mình nhớ An
biết bao nhiêu. Anh muốn ôm thật chặt cô vào lòng ngực của mình, cảm nhận hơi
thở cô, nhịp đập trái tim cô. Bao lâu rồi, anh không thấy cô, một ngày như dài
ba năm, đã bao nhiêu ngày trôi qua. Chỉ có anh với thuốc là mỗi đêm mới biết
được đáp án đó. Anh yêu cô nhóc này. Anh đã biết từ lâu, như anh sợ khi anh nói
ra, người anh yêu sẽ chạy mất, có đôi khi anh sợ nói ra rồi lại đánh mất cái
hiện tại hạnh phúc kia. Mỗi ngày được nhìn thấy cô, thấy cô cười, cô nói, anh
cảm thấy trái tim mình như được lắp đầy.
Dương không biết từ khi nào, nước mắt cũng ướt đẫm hai mắt anh.
Đàn ông cũng có nước mắt, chỉ là những giọt nước mắt vô hình chỉ bản thân mới
thấy, chỉ đêm tối mới thấy. Nghe câu chuyện của cô, anh mới biết, cô yêu anh
nhiều bao nhiêu.
Người có tình, cần chi làm khổ nhau.
Anh bước đến bên giường, leo lên rồi kéo thân thể kia, ôm vào
lòng.
- Này, làm gì vậy? Tao không có ham mê biến thái đó. – An giật
mình, khi cảm nhận được một bàn tay mọc ra từ sau lưng. Nhưng hình như không
phải, tay con Ngọc kia không to như thế này, không bự như thế này, hình như
cũng không ấm bằng .
- Là anh... - Giọng nói quen thuộc trong trí nhớ hằng ngày của
An, An giật nảy mình, rồi lại lặng lẽ bình tĩnh lại.
Chắc đây là mơ, chắc mình đang nằm mơ.
- Mơ à, ừ thôi, trong mơ thì làm ơn cho em tí xíu ấm áp này thôi,
thầy ạ. – An mỉm cười, chua xót.
Dương nghe vậy càng đau đớn, vòng tay anh càng chặt.
- Là anh, là thật không phải mơ. Em nhìn anh này. – Dương mạnh
mẽ xoay người cô qua.
Bắt gặp ánh mắt, khuôn mặt quen thuộc, An ngẩn người.
Không cho An kịp nói gì, môi Dương đã chính xác hạ xuống đôi môi
kia.
Một nụ hôn.
Không dài không ngắn, hay đơn giản chỉ là một cái chạm môi.
Nhưng nó làm An bừng tỉnh.
- Thầy à... Ủa sao thầy lại ở đây? – An hỏi. Người còn đang ngơ
ngác trước nụ hôn bất thình lình.
- Anh cũng yêu em. Nhiều lắm. – Dương ôm chặt hơn.
- Hả? – Cái gì thế này.
- Nhóc à, anh yêu em.
- Hả? – Chuyện gì xảy ra vậy?
- Tin anh đi, được không? Lần đầu gặp em, anh cũng đã rất ấn
tượng với cô bé hay cười, một nụ cười rất tươi, tâm trạng lúc nào cũng phấn
chấn kia, cho đến một ngày cô ấy đến học ghita chỗ anh. Anh đã từng nghĩ chỉ có
thể làm bạn thì cũng tốt rồi , thế nhưng chúng ta đã thực sự trở thành một đôi
bạn thân – à hơn thế nữa. Anh biết anh luôn tham lam giây phút ở bên em, anh sợ
khi nói yêu thương em lại từ chối anh. Anh nghĩ rằng thôi thì cứ như thế này,
được bên em mỗi ngày cũng đủ cho anh rồi. Thế nhưng anh đã bỏ sót tình yêu của
em. Xin lỗi em. Tha lỗi cho anh nhé!
- Anh... anh... cái người này... - An lại được dịp khóc ngất
lên. Có trời mới biết cô đang hạnh phúc thế nào, tim cô như muốn nhảy ra khỏi
lòng ngực.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi... Anh nhớ em. – Hôn lên trán An.
- Em cũng nhớ anh... nhớ nhiều lắm. Tại sao anh không tìm người
ta hả? – An nói giọng nhẹ đi.
- Anh có tìm, anh liên lạc đủ thứ nơi, có khi thì nghĩ em đã
giận anh cái gì rồi, cứ chờ em hết giận đi thì lại nói chuyện với anh, ai biết
rằng, em bỏ đi là cả một thời gian dài đằng đẳng. – Anh nhẹ nhàng nói, ngón tay
dịu dàng vuốt mái tóc ngắn của An.
- Thì cũng tại anh cả... anh đi với người khác, còn nói là bận.
– An biết rằng, cô như thế là không đúng, nhưng thật ra mấy ai khi yêu thì sẽ
biết trong mắt người yêu thì không thể nào dung nổi một hạt cát, huống chi là
cả một con người.
- Từ cái hôm em mất tích à? Anh bận thật, cô gái hôm ấy chính là
chị gái họ anh đi nhờ thôi, thuận tiện anh chở chị ra chợ thôi, em đừng giận
anh, anh đã thay yên xe rồi, cái của em anh tháo ra rồi lắp cái khác vào đó.
Tốn không ít thời gian nhưng mà nghĩ tới lời em nói anh lại tháo yên xe. - Xem
ra anh bị cô quyến rũ quá sâu rồi ngay cả lời nói đùa của cô cũng tưởng là
thật.
- Hả... anh còn nhớ chuyện cái yên xe hả? Thật là nhảm nhí quá
đi. – Cô cười khúc khích, đôi mắt với hai hàng mi ướt đẫm lại híp thành một
đường cong dễ thương. Chuyện thì nhảm nhí đó, nhưng mà cô có quyền nhớ muôn
đời, muôn kiếp. Được không?
- Ừ, em nói với anh cái gì..anh đều nhớ hết. – Dương gật đầu.
- Không được xạo, hôm đó anh dám cúp máy trước em. – Cô hung
hăng nói. - Anh nói anh chờ em ngắt trước mà.
- À, có hả, anh đi ngoài đường nắng chói quá không thấy được là
em đã cúp máy hay chưa mà đang ở trên đường, xe người ta giục anh cũng tiện tay
khóa máy thôi, chứ anh không hề làm động tác tắt máy. Thật 100% đó.– Anh nói.
- Cái đồ ngốc này, anh không biết, tắt máy chính lá khóa máy à.
Em hận anh. – Cô cốc vào tai anh, làm nũng nói.
- Anh xin lỗi mà... anh tuyệt đối không bao giờ làm em buồn nữa.
– Anh đáng thương nói, vừa nói vừa xoa hai má cô, hòng lau đi những dòng nước
mắt trên đôi má kia.
Cô nhìn anh, im lặng. Thật lâu cô không nói gì.
- Em à? – Anh gấp rút hỏi. Chẳng lẽ cô ấy suy nghi lại rồi sao?
Ở bên một người không biết ăn nói, không biết người mình yêu nghĩ gì, làm cô ấy
buồn hoài. Chẳng lẽ An muốn chọn một ai khác? Không được, tuyệt đối không được!
- An à, anh... anh... tuyệt đối sẽ không làm em buồn nữa đâu
mà... – Anh ôm siết lấy người cô vào lòng.
Trong giây phút đó, An cúi đầu, áp má vào ngực anh, cô khẽ cười.
Cô thì thầm.
- Đồ ngốc, em đã tìm được anh rồi. Cả cuộc đời này anh đừng hòng
đi đâu được. Em yêu anh thật đấy...
"Trong từng ngày tháng em
nuôi hy vọng
Một ngày anh đến nắm tay em nói
rằng
Rằng anh cũng nuôi trong lòng
Đóa hoa xinh giống em rồi…"
Người nào đó đang hồi hộp, chợt nghe câu nói thì thầm kia liền
như bị điểm trúng huyệt đạo, người cũng cứng lại. Sau đó là một mưa nụ hôn, rơi
vào trán, vào mắt, vào mũi cô, cuối cùng hạ xuống đôi môi ướt át kia.
Cuối cùng rồi, người có tình rồi cũng thành thân thuộc. Dây tơ
hồng đã trôi chặt hai ngón tay của họ chung với nhau. Chuyện tới đây thôi. Rồi
mai mốt đây vào đời, sóng gió cuộc đời rồi sẽ trui rèn tình yêu của họ, hãy để
họ tự phấn đấu để giữ gìn tình yêu của mình nhé.
Theo: Tiem Vo
No comments:
Post a Comment