Mỗi năm xuân, hạ, thu, đông cứ
lặp đi lặp lại, những khoảng sân trường nắng tỏa vẫn đó nhưng chúng ta thì chẳng
thể nào ngồi lại tụ tập hay nô đùa như trước. Khoảng trời hạnh phúc khi trước
giờ chìm trong nỗi nhớ, không khí đẫm mùi nuối tiếc cho một thời thanh xuân
tươi đẹp đã qua. Hàng ghế đá buồn hiu hắt, gốc phượng già vẫn đứng đó chờ trông
nhưng chẳng thể như ngày xưa nữa…
Nằm trên chiếc giường thân yêu thảnh thơi lướt Facebook, bỗng
nhiên hôm nay toàn là hình ảnh của mình và chúng bạn năm trước cùng đi cắm trại.
Miên man theo những hình ảnh hiện ra trong đầu tôi bất giác bật cười như kẻ ngốc
nghếch, bởi đó là những kỉ niệm vô cùng đẹp đẽ khó lòng mà buông bỏ, càng không
thể nào quên được cho đến mãi về sau.
Ba năm cấp ba trôi qua nhanh như chớp mắt, thấm thoát mới đây
chúng ta đã xa nhau, xa bạn bè, xa mái trường, xa thầy cô. Mới ngày nào đó tung
tăng tà áo dài bước vào ngôi trường cấp ba, khi ấy còn ngỡ ngàng, lạ lẫm. Ấy thế
mà giờ đây chúng ta giờ đây mỗi đứa một phương, tự chọn cho mình những con đường
riêng với những ước mơ, hoài bão mà bản thân đã ấp ủ. Thời gian trôi thật tàn
nhẫn dù bản thân có tham lam níu kéo vẫn không thể trở lại nữa rồi.
Chúng ta không thể “tắt nắng đi” hay “buộc gió lại” để thay đổi thời gian. Biết làm sao khi chúng ta ai rồi cũng khác, ai rồi cũng phải trưởng thành tự bước đi trên con đường mình chọn, dù có nhớ mong tha thiết, yêu thương đến cháy lòng vẫn không thể sống mãi với những phút giây đó, sống mãi với thời áo trắng tinh khôi.
Chúng ta không thể “tắt nắng đi” hay “buộc gió lại” để thay đổi thời gian. Biết làm sao khi chúng ta ai rồi cũng khác, ai rồi cũng phải trưởng thành tự bước đi trên con đường mình chọn, dù có nhớ mong tha thiết, yêu thương đến cháy lòng vẫn không thể sống mãi với những phút giây đó, sống mãi với thời áo trắng tinh khôi.
Chúng ta đã ở mái trường thân yêu đó, mỗi sớm mai tung tăng
chạy nhảy, là cùng nhau tiếp thu những kiến thức, hay những lúc ra về la cà
rong chơi. Còn có những lần cùng nhau trốn học, những lúc nói chuyện bị ghi sổ
đầu bài. Những hình ảnh ấy cứ rõ ràng, chân thật, sống động vô cùng cứ như mới
vừa hôm qua. Thanh xuân năm ấy chúng ta đã có nhau, bức tranh cuộc đời cũng vui
vẻ, náo nhiệt vì các bạn đã xuất hiện.
Bạn còn nhớ không chúng ta đã hờn giận nhau như những đứa trẻ
con, rồi lại làm lành nhanh như chưa có chuyện gì. Bạn còn nhớ không nơi hành
lang, ghế đá chúng ta đã ngồi thủ thỉ tâm tình, rồi còn rượt nhau chạy dưới sân
trường nắng ấm. Bạn còn nhớ không những cơn mưa bất ngờ ập đến chúng ta đã cùng
nô đùa dưới cơn mưa. Khi đó đứa nào cũng run bần bật, ướt sũng mà cười vui đến
lạ, cứ như vừa mới thắng trận. Bạn còn nhớ không ngày chia tay đó mắt đứa nào
cũng đỏ hoe, nghẹn ngào chẳng nên lời, trao cho nhau những cái ôm bằng cả niềm
yêu thương. Có những giọt nữa mắt đã rơi xuống với tất cả sự xúc động mãnh liệt.
Rồi giờ đây chúng ta chẳng còn nghe tiếng thầy cô giảng bài, chẳng còn bày trò
tinh nghịch, chẳng còn đồng bọn cùng nhau trốn học. Tình bạn đẹp biết mấy, chân
thành làm ấm áp khi đông sang, mát lạnh khi hè về.
Làm sao quên được những kỉ niệm tươi đẹp đó, những dòng lưu
bút với bao nỗi niềm mong nhớ khôn nguôi. Mỗi năm xuân, hạ, thu, đông cứ lặp đi
lặp lại, nhưng khoảng sân trường nắng tỏa vẫn đó nhưng chúng ta thì chẳng thể
nào ngồi lại tụ tập hay nô đùa như trước. Khoảng trời hạnh phúc khi trước giờ
chìm trong nỗi nhớ, không khí đẫm mùi nuối tiếc cho một thời thanh xuân tươi đẹp
đã qua. Hàng ghế đá buồn hiu hắt, gốc phượng già vẫn đứng đó chờ trong nhưng chẳng
thể như ngày xưa nữa… Ngồi nghĩ lại thời học trò, chuyện ngày xưa chìm trong giấc
ngủ, tôi vẫn cất trong tim một thời áo tắng tinh khôi, một thời cắp sách đến
trường.
Ước gì thời gian chầm chậm một chút cho những yêu thương còn
vang vọng mãi. Cho những nhớ nhung đừng phôi phai. Thế mà quãng thời gian ấy lại
tươi đẹp xiết bao bởi những tình cảm đó đều từ những trái tim rạo rực yêu
thương đầy ấp chân tình. Dù chạy thế nào chúng ta vẫn không thắng nỗi thanh
xuân, sẽ có những nuối tiếc nhưng chắn rằng chúng ta sẽ không bao giờ hối hận
vì đã cùng bên nhau trong những thời khắc tuyệt vời. “Tuổi trẻ như một cơn mưa
rào, cho dù bị cảm vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa”.
Thời gian hay cách biệt sẽ chẳng là rào cản khi chúng ta luôn hướng về nhau. Chúc cho chúng ta sẽ thành công mỹ mãn, trở thành những người có ích. Các bạn nếu còn cơ hội ở thời cấp ba thì xin đừng quá vô tâm với những gì thân thuộc, với bạn bè trường lớp. Các bạn vẫn còn cơ hội để điểm tô cho thanh xuân của mình thêm phần rực rỡ…
Thời gian hay cách biệt sẽ chẳng là rào cản khi chúng ta luôn hướng về nhau. Chúc cho chúng ta sẽ thành công mỹ mãn, trở thành những người có ích. Các bạn nếu còn cơ hội ở thời cấp ba thì xin đừng quá vô tâm với những gì thân thuộc, với bạn bè trường lớp. Các bạn vẫn còn cơ hội để điểm tô cho thanh xuân của mình thêm phần rực rỡ…
Theo: Lệ Thu
No comments:
Post a Comment